Giới thiệu [Mã LIFE1404ALL giảm 10% đơn 50000] Sách - [Bản đặc biệt] - Sói và gia vị 17 th
Sói và gia vị 17 - [Bản đặc biệt]
Công ty phát hành: Thái Hà Tác giả: Hasekura Isuna Dịch giả: AQ dịch Số trang: 336 Nhà xuất bản: Hà Nội Khổ: 13x19 cm Năm xuất bản: 2022 Quà tặng: Bookmark, Bộ huy hiệu phủ nhũ và huy hiệu tim
[ThaiHaBooks] Sói và gia vị - series light novel giả tưởng, phiêu lưu nổi tiếng được chấp bút bởi tác giả Hasukura Isuna, minh hoạ Ayakura Jyuu. Câu chuyện xoay quanh hành trình tìm về quê nhà sau hàng trăm năm lưu lạc của nữ thần sói Holo và chàng thương nhân lưu động may mắn Lawrence. Bộ truyện vừa mới tròn 15 năm tuổi và một dự án anime chuyển thể mới cũng được công bố nhân dịp kỷ niệm 15 năm này. Sói và gia vị gồm 16 tập chính truyện, từ khi Lawrence gặp gỡ Holo tại làng Pasloe, họ đã cùng nhau chu du lên phương bắc, lưu lạc tới nơi đảo quốc lạnh lẽo, trước khi hướng thẳng tới Yoitsu để hoàn thành lời hứa dành cho nhau. Tập 17 – tập kết, đánh dấu chặng cuối cùng của cuộc hành trình. Lawrence quyết định gác lại đời thương nhân lưu động và cùng Holo xây dựng mái ấm. Trước khi chính thức về một nhà, Lawrence sẽ còn phải trải qua một thách thức lớn nữa, mang tên lễ thành hôn. Mấu chốt nằm ở những vị khách mời tới tham dự lễ cưới. Holo đã mời tất cả những cô gái mà họ đã gặp gỡ và kết nối trên chuyến hành trình, từ cô tiên nữ chăn cừu Nora, vị thần chim Diana, thợ bạc Fran, nữ tu sĩ Elsa, cho tới cả tình địch của mình là nàng sói xám Eve. Từng chuyến phiêu lưu của cặp đôi, được hồi tưởng lại qua ký ức của những người bạn, hứa hẹn đem tới màu sắc mới đầy thú vị đối với những fan của Sói và gia vị! Mục lục: Hồi kết: Mở đầu Kết thúc Thương nhân lưu động và hiệp sĩ với bộ áo giáp xỉn màu Sói và nụ cười màu xám Sói và con đường màu trắng Lời tác giả Thông tin tác giả: Hasekura Isuna Sinh ngày 27/12/1987, là tác giả của tác phẩm đoạt giải bạc trong Giải thưởng tiểu thuyết Dengeki lần thứ 12. Trời đang dần lạnh hơn, thế nên mỗi lần ăn uống thứ gì là anh lại phải chú ý đến định luật bảo toàn khối lượng. Dù sao thì anh cũng đã đến lứa tuổi đó rồi mà. Tuy vậy, trong lúc viết mấy dòng giới thiệu này, anh vẫn đang vừa làm việc vừa ăn bánh nếp tam giác Nama Yatsuhashi. Minh hoạ bìa: Ayakura Jyuu Sinh năm 1981 tại Kyoto, mang nhóm máu AB. Hiện nay anh sống tại Kanto, làm việc tự do để kiếm tiền vừa đủ sống. Đến tập này là bộ truyện đã đi tới hồi kết rồi. Xin được chân thành cảm ơn sự ủng hộ của mọi người từ trước tới giờ. Trích đoạn sách “Cô đã từng là một con cừu rụt rè nhút nhát ư?” “Vâng?” Cô chủ ta hỏi lại rồi hơi ngượng ngùng mỉm cười và gật đầu. “Vậy thì tôi chắc là một con sói bị thương.” Eve hướng mắt ra bên ngoài nhìn về phía xa xăm, nhưng có lẽ thứ mà cô ta đang nhìn thấy thực ra là một hồi ức cũ kỹ xa xưa nào đó. Trước đây, vào lúc cô chủ chỉ vừa bắt đầu quen thuộc với thị trấn hiện tại, mỗi khi có thời gian, đột nhiên nhớ lại quá khứ trước đây, cô ấy cũng thường có ánh mắt như thế. “Chắc hẳn là bởi nguyên nhân đó…” “…” Cô chủ không hỏi lại điều gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Eve – người đang ngồi đối diện. “… mà tôi chẳng thể trở thành kẻ thứ ba được.” Cô chủ hơi mở to mắt ra một chút. Ở đối diện bọn ta, Eve không nhìn ra bên ngoài nữa mà chầm chậm hướng ánh mắt liếc nhìn sang cô chủ. Khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, trông như thể đang cười giễu chính mình. Có vẻ như Eve ít nhiều cũng có tình cảm với người đàn ông đó. Hơn nữa, ánh mắt của đối phương cho thấy Eve coi cô chủ là người cùng hội cùng thuyền. Tuy vậy, nếu trí nhớ của ta chính xác thì cô chủ chẳng có chút hứng thú nào với gã kia hết. Ngay cả khi bắt đầu sinh sống trong thị trấn hiện tại cũng thế, không ít người đã đánh tiếng tiếp cận cô chủ, nhưng cô ấy đều lịch sự từ chối hết. Mặc dù cô lấy lý do rằng mình là người phục vụ trong nhà Chúa hay gì đó, nhưng sự thật không phải vậy. Cô chủ đơn giản cảm thấy rằng chỉ cần có ta ở bên cạnh là đủ rồi. Ta khẽ thở “phì” một tiếng nho nhỏ. Bàn tay khẽ vuốt từ đầu xuống cổ ta, cô chủ lên tiếng nói với Eve. “Bởi vì cừu là giống loài một khi đã bị thứ gì đó thu hút rồi, tất cả thứ khác đều sẽ bị loại ra hết khỏi tâm trí.” Nghe cô chủ nói, Eve chỉ đành nở một nụ cười khổ, thái độ rõ ràng không chút che giấu. “Hừm. Nhưng đã như vậy rồi mà cô ta còn dám mời chúng ta đến, đúng là can đảm thật.” Eve lại lần nữa nhìn ra ngoài, nhưng chắc đến lúc này cô ta mới thực sự ngắm nhìn phong cảnh trước mắt. “Dám sử dụng tôi làm chân chạy việc vặt – chỉ riêng hành động này thôi đã đủ thấy cô ta can đảm đến đáng sợ rồi. Cô có tin nổi không? Chiếc xe ngựa này tiếp sau đây sẽ còn phải chở thêm ba cô gái nữa rồi mới được đi đến Nyohhira đấy.”