Giới thiệu Sách Dù Được Ban Đôi Cánh - Tặng Kèm Bookmark + Postcard (13x18cm)
Công ty phát hành: Nhã Nam Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn Tác giả: Yonezawa Honobu Loại bìa: Bìa Mềm Số trang: 360 Năm xuất bản: 2020
Dù được ban đôi cánh của tác giả Yonezawa Honobu. Đây là tập thứ sáu, cũng là tập mới nhất trong bộ truyện về câu lạc bộ Cổ Điển, hay còn được biết đến rộng rãi ở thị trường Việt Nam dưới cái tên Hyouka (Kem Đá). Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Oreki Hotaro nhận được một cuộc điện thoại từ Ibara Mayaka, thanh viên câu lạc bộ Cổ Điển. Mayaka gọi đến để thông báo rằng Chitanda đã mất tích, mặc dù chẳng bao lâu nữa cô ấy sẽ phải biểu diễn đơn ca trong cuộc thi hợp xướng do thành phố Kamiyama tổ chức. Lúc này Chitanda đang nghĩ gì, hiện giờ cô ấy đang ở đâu…? Hotaro đã nhanh chóng đến hội trường thi hợp xướng và bắt đầu suy nghĩ về điều đó. Tập thứ sáu của bộ truyện về câu lạc bộ Cổ Điển gồm sáu truyện ngắn. Bên cạnh câu chuyện về nỗi đau khổ của Chitanda, tập truyện này còn mang tới cho bạn đọc những câu chuyện tươi trẻ nhưng cũng đầy cay đắng khác, từ đó hé lộ cho độc giả về quá khứ và tương lai của các thành viên câu lạc bộ Cổ Điển. VỀ TÁC GIẢ Yonezawa Honobu Yonezawa Honobu sinh năm 1978 tại tỉnh Gifu. Anh viết nhiều tác phẩm thuộc dòng giải trí, tuy nhiên sau khi đọc nhiều tác phẩm của nhà văn trinh thám Kitamura Kaoru, anh quyết định chuyển hướng sang thể loại trinh thám, kỳ bí. Kem Đá ban đầu được đăng tải trên trang web riêng của tác giả: “Phiếm Mộng Điện”. Sau khi nhận được phản hồi tích cực từ độc giả, năm 2001 Yonezawa Honobu quyết định đưa tác phẩm đi dự giải thưởng dành cho các tác giả trẻ dòng light novel của nhà xuất bản Kadokawa và giành được giải thưởng ở thể loại kỳ bí - kinh dị. Giải thưởng đã giúp anh chính thức bước chân vào văn đàn Nhật Bản. TRÍCH ĐOẠN Từ phía bên kia cánh cửa đóng kín, một giọng nói rất lặng lẽ chạm đến tai tôi. “Oreki ơi.” “Tớ nghe.” “Dù bây giờ, mình có được phép sống tự do, được phép chọn con đường mình yêu thích, được bảo rằng không cần lo về chuyện nhà Chitanda nữa, vì cha mẹ sẽ xoay xở được…” Giọng của cô càng lúc càng giống như đang tự giễu, và rồi cuối cùng… “Bây giờ, dù được ban đôi cánh… mình cũng không biết phải làm sao.” Sau đó, căn nhà kho chìm vào im lặng. Nghĩ đến những gì Chitanda đã phải gánh vác từ trước đến nay, rồi những gì mà bây giờ cô ấy được bảo là không cần gánh vác nữa, tôi chợt muốn đấm một thứ gì đó thật mạnh. Tôi muốn đấm nó cho đến khi tay mình bị thương, cho đến khi máu chảy ra.